Long distance

So far...

Mình và bạn sống cách nhau hàng nghìn cây số. Mình chưa một lần được gặp bạn, thậm chí ngay cả trong mơ, mình cũng chỉ ước gì, mình có thể nhìn thấy bạn thôi, khi bạn cười, bạn nói, bạn vui, bạn buồn. Cuộc sống của bạn, bạn vẫn nói nó không phức tạp như của mình, không nhiều mâu thuẫn và những cạm bẫy như của mình, nhưng bạn vẫn muốn là một phần của nó. Rất nhiều lần mình muốn nói rằng, bạn là đồ ngốc. Nhưng suy đi ngẫm lại, mình cũng chỉ là một con ngốc mà thôi. Bởi vì yêu bạn là cảm xúc mà mình không bao giờ ngờ đến, cũng không bao giờ mong muốn nó xảy ra. Chúng mình không thuộc về nhau, cả mình và bạn đều biết điều đó. So far...


All I have is this picture in a frame
that I hold close to see your face everyday.

Khoảng cách giữa mình và bạn dường như bắt đầu được gần hơn qua những nụ cười nho nhỏ. Bạn và mình có những niềm vui riêng, những nụ cười, những khoảnh khắc hạnh phúc không đủ nhiều để có thể chia sẻ cho người khác. Nhưng bạn đã biến nó thành của chúng mình. Niềm vui của mình giờ đã được nhân lên gấp đôi khi nó cũng là niềm vui của bạn, còn nỗi buồn của mình cũng từ đó mà được bạn lấp đi cũng bằng chính niềm vui, bằng nụ cười của bạn. Nhưng nếu chỉ có vậy thì tốt biết bao, bạn lấp đi những nỗi buồn vốn có của mình, để rồi đem đến cho mình nhiều nỗi buồn khác, những nỗi buồn tưởng như vu vơ như cái nhói tim khi bạn bảo bạn yêu mình, bạn yêu mình nhiều lắm. Mình ghét những khi mình khóc mà phải giấu bạn. Mình ghét những khi mình tự tạo khoảng cách đối với bạn. Nhưng mình không thể  làm khác được, mình luôn mong bạn hiểu. Vốn dĩ, cái khoảng cách giữa chúng mình từ đầu đã là không gian địa lý xa xôi, diệu vợi mà mình mãi mãi không thể vượt qua. Bạn không thuộc về mình và từ bỏ mình có lẽ là điều tốt nhất cho bạn. Và mình biết là bạn hiểu.
Can you hear me crying?
Can you hear me crying?
Can you hear me crying?
So hard...

Định mệnh đã giúp chúng ta gặp nhau. Bạn là người có thể làm những điều mà thậm chí những người bạn thân nhất xung quanh mình không thể làm được - những phép màu. Bạn kết nối chúng mình bởi những phép màu như vậy. Mình và bạn cứ bị dính lại với nhau bởi những sợi tơ mỏng manh vô hình tưởng như không mấy quan trọng, nhưng lại bện kết lại với nhau một cách vô cùng bền chắc. Mình nhớ rằng mình và bạn hay ngồi liệt kê ra những thứ nhỏ nhặt ấy và cười. Đôi khi mình tự hỏi thực sự bạn là ai? Là người mà số phận đưa đến cho mình? Vậy tại sao số phận lại không cho mình một lần, một cơ hội được nắm lấy tay bạn mà bảo rằng bạn đừng đi, đừng rời xa mình. Nó không cho mình sức mạnh để làm việc đó, mà cứ bắt mình phải tự tìm ra. Và những chỉ dẫn mà nó đưa ra để hoàn thiện cuộc sống của mình, tất cả đều dẫn đến bạn, chỉ bạn mà thôi. Số phận đang trêu ngươi mình, phải vậy không?!


Bạn thường hay nói, chỉ với mình bạn mới có thể là chính bạn. Bạn biết không, cũng chỉ với bạn, mình mới có được cảm giác ấy – là chính mình. Và bạn cũng cho mình thấy cái cảm giác khi mình biết rằng mình có một trái tim, và mình có thể cảm thấy nó đang tan vỡ. Những mảnh vỡ sắc bén cứ cứa mãi vào tim mình những khi mình nhớ bạn. Mình nhận ra rằng mình có thể nhớ bạn ở bất kì đâu, thậm chí cả khi mình đang nói chuyện với bạn. Đối với mình phải chịu đựng là một điều quá khó khăn. So hard...

Mọi người thường bảo rằng chuyện chúng mình sẽ không thể đi đến đâu. Nhưng có ai biết được rằng, mình và bạn vẫn đang cố gắng từng ngày để có thể biến điều không thể ấy thành có thể, và rằng để chúng ta có thể đến được gần nhau. Bạn nhớ lần mình bảo rằng mình quên mất ngày kỉ niệm của chúng mình không? Mình nói dối đấy. Có thể là mình quá ích kỉ vì cứ muốn làm cho bạn buồn, nhưng đó cũng là cách thử thách sự chịu đựng của bạn, hay là, mình đang muốn buông tay để bạn ra đi. Mình cũng không biết nữa?! Nhưng nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, mình muốn bạn biết là mình vẫn luôn bên bạn, chờ bạn, dù cho có xa cách hay khó khăn.

It’s so hard, it’s so hard, where we are, where we are, you’re so far.
This long distance is killing me.
It’s so hard, it’s so hard, where we are, where we are, you’re so far
(so hard, so hard, where we are, where we are, your so far).
This long distance is killing me.

Đơn giản là vì mình yêu bạn  

With you is where I’d rather be,
but we’re stuck where we are.
It’s so hard, you’re so far..
This long distance is killing me.
I wish that you are here with me,
but we’re stuck where we are
it’s so hard, you’re so far..
This long distance is killing me.

Bạn nghĩ sao về YÊU XA? Liệu 1 tình yêu xa cách có thể duy trì lâu dài được không? Người ta thường nói xa mặt, cách lòng. Nhưng cũng có những người cho rằng khoảng cách đôi khi không làm người ta quên nhau, mà nó chỉ làm cho người ta yêu nhau nhiều hơn. Với riêng tôi, tôi nhận ra 1 điều rằng: Khoảng cách đâu được tính bằng những con số địa lý, mà nó được đo bởi tình yêu giữa 2 trái tim, hướng về nhau nhiều hay ít. Và đó chính là những điều kỳ diệu chỉ có tình yêu mang lại cho chúng ta...
(st)

Nhận xét