Trong khi điện ảnh Việt thường dè dặt khi chạm đến các vấn đề nhạy cảm, “Điều Ước Cuối Cùng” trở thành một trong số hiếm tác phẩm mạnh dạn lấy chủ đề tình dục làm trung tâm, gây nhiều tranh luận trái chiều kể từ khi ra mắt.
Chủ đề tình dục không còn xa lạ trong điện ảnh thế giới. Nhưng với dòng phim Việt, việc khai thác trực diện, miêu tả kỹ lưỡng và xoáy sâu vào yếu tố này như một trục chính là lựa chọn đầy mạo hiểm. Chính điều đó khiến bộ phim trở thành tâm điểm chú ý, đồng thời cũng vấp phải những phản ứng đa chiều từ khán giả.
Kịch bản nhạy cảm – thách thức cho cả diễn viên và ê kíp
Ngay từ khâu tuyển chọn, kịch bản của “Điều Ước Cuối Cùng” đã khiến không ít diễn viên e ngại vì nội dung táo bạo. Theo chia sẻ từ nhà sản xuất, sự do dự ban đầu là điều dễ hiểu khi bộ phim khai thác mong muốn về tình dục của một chàng trai trẻ – điều mà nhiều người xem là riêng tư, thậm chí khó nói.
Diễn viên Quỳnh Lý thừa nhận: “Trên kịch bản giấy thì đây là một điều ước rất phù hợp với hoàn cảnh của một cậu bé 18 tuổi. Nhưng để đưa nó lên màn ảnh một cách chân thực, tinh tế và khiến người xem tin vào điều đó là một câu chuyện rất khó.”
Trong khi đó, diễn viên Tiến Luật – người có nhiều kinh nghiệm trong việc xử lý các vai diễn hài hước nhưng sâu sắc – cho rằng bộ phim không hề dung tục như nhiều người tưởng. Anh nhấn mạnh: “Đây là một nhu cầu chính đáng, phản ánh đúng tâm lý, hoàn cảnh của nhân vật. Bộ phim không phi lý, không lệch chuẩn. Ngược lại, nó mở ra một góc nhìn chân thật và nhân văn hơn về tuổi trẻ, khát khao và giới hạn.”
Người lớn không phải để câu khách, mà là chất xúc tác cảm xúc
Ê-kíp làm phim đồng thuận rằng yếu tố người lớn trong “Điều Ước Cuối Cùng” không nhằm mục đích gây sốc hay gây chú ý, mà là chất xúc tác cảm xúc quan trọng. Nhờ có sự hiện diện của chủ đề này, hành trình cảm xúc của nhân vật mới trở nên trọn vẹn – đi từ bản năng đến nhận thức, từ khao khát cá nhân đến sự trưởng thành nội tâm.
Không đơn thuần là câu chuyện của dục vọng, “Điều Ước Cuối Cùng” đặt người xem vào một hành trình trưởng thành đầy day dứt, nhân văn và rất con người. Bộ phim đặt ra nhiều câu hỏi mà không dễ trả lời: Liệu tình dục có phải là điều cấm kỵ? Người trẻ có quyền được nói về nhu cầu của họ? Và liệu điện ảnh Việt đã đến lúc đủ trưởng thành để đối mặt với những điều tưởng như “khó nói”?
Bước đi táo bạo của điện ảnh Việt
“Điều Ước Cuối Cùng” có thể không phải là bộ phim dễ xem với tất cả khán giả. Nhưng không thể phủ nhận, đây là một bước đi táo bạo trong bối cảnh điện ảnh Việt vẫn đang tìm cách mở rộng biên độ đề tài. Việc lựa chọn một câu chuyện nhạy cảm, xử lý nó bằng sự tinh tế và chân thành, cho thấy nỗ lực của cả ê-kíp trong việc làm mới cách kể chuyện và dám đối diện với những vấn đề từng bị né tránh.
Dù gây tranh luận, “Điều Ước Cuối Cùng” là minh chứng rõ ràng cho sự chuyển mình của điện ảnh Việt – sẵn sàng thử nghiệm, sẵn sàng nói về những điều thật và gần gũi, miễn là nói đúng và nói có trách nhiệm.
Mai Linh
Nhận xét
Đăng nhận xét